LỜI YÊU THƯƠNG - LƯU PHÚC HƯNG - LỚP TRẺ 2
LỜI YÊU THƯƠNG
Chào con Phúc Hưng,cậu học trò nhỏ bé nhất của cô!
Thời gian trôi thật nhanh,thấm thoát mà đã gần ba tháng con đến với lớp trẻ 2 thân thương này.Mới hôm nào con còn mếu máo khóc nhè,không chịu vào lớp học cùng cô và bạn.Những ngày đầu tiên đi học đối với con thật khó khăn,con không chịu ăn,cũng chẳng chịu chơi và ngủ trưa.Mỗi giờ ăn đối với con như một cực hình vậy đó.Muốn cho con ăn không phải chuyện dể,cô thì ôm giữ con thật chặt,cô Nâu là người cho con ăn, cho con ăn vô muỗng nào con nhã ra muỗng đó,trông lúc đó con thật là ngang bướng. Mỗi ngày cả hai cô phải thật khó khăn mới cho con ăn được vài muỗng cơm.Rồi đến việc ngủ trưa của con cũng không dễ dàng gì,con cứ ngồi mãi trên chiếc ghế màu xanh,đến khi mệt và ngủ thiếp đi,cô bước khẻ lại gần để ẵm con vô giường,vừa lại gần thi con tỉnh giấcđẩy cô ra rồi khóc,con không chịu tiếp xúc với một ai.Lúc đó thật sự cô không biết phải làm sao với con.
Phúc Hưng à! Mẹ con nói:Không hiểu sao kì vậy,chứ ở nhà nó ăn ngoan và ngủ cũng dễ lắm,sao đi học nó chướng và không cho cô đụng vô,mẹ cũng không hiểu nữa.Vậy là cô biết rồi cô luôn đến bên con trò chuyện với con, chơi với con dần quen cô giả vờ nhờ con giúp cô một vài việc cô khen con thế là con quen dần với cô rồi đó, con bắt đầu chịu chơi,con có phần thay đồi hơn.
Đến bây giờ con trai đã ngoan hơn nhiều,giờ ăn nào con ăn cũng rất ngon,đến giờ ngủ con tự biết lên giường ngủ,không còn ngồi ngủ ở ghế như trước nữa.
Có điềukhi con đã dần quen với tất cả,con bắt đầu thể hiện là một cậu bé nghịch phá không kém đâu nhé. Nhưng những lúc con nghịch,cô lại nói nhỏ nhẹ con lại cười và nói luyên thuyên cái gì cô cũng không rõ nữa,vì con nhỏ tháng nhất lớp nên chưa nói rõ được,cô chỉ cười vì trông con lúc đó thật đáng yêu lắm con biết không.Con đã biết tự rửa tay trước khi ăn,biết xếp hàng bưng cơm về bàn ăn.
Con giỏi lắm Phúc Hưng à,cô hi vọng con sẽ ngày một tiến bộ,ngoan hơn,vâng lời cô và ba mẹ nhiều hơn,con nhé!
Yêu con nhiềù !
Cô của con : Nâu, Vân, Huệ.