LỜI YÊU THƯƠNG - NGUYỄN QUỐC AN BÌNH - LỚP TRẺ 1
LỜI YÊU THƯƠNG
Nguyễn Quốc An Bình, cậu bé Baby đáng yêu của cô!
Baby à! tên gọi nghe thân thương làm sao ấy...và nó cũng bắt đầu trở thành biệt danh của con ngay từ những ngày đầu con bước vào lớp cô.
Cô còn nhớ như in cái ngày đầu tiên khi con cùng mẹ đến lớp, trông bụ bẩm và dễ thương lắm, con vô tư hồn nhiên, con lục lọi tất cả những đồ chơi con thích mà chẵn chút sợ sệt hay e dè gì cả...kiki.
Và cũng chính từ đặc điểm này mà con đã trở thành siêu quậy của lớp trẻ 1 chúng ta đấy...tất cả đồ chơi có trong lớp con vất tứ tung mà không sợ gì cả, cô gọi con đặt lên kệ nhưng con nào có nghe đâu ... hic hic cô buồn thiệt chứ ... và cứ nghĩ sẽ khẽ tay con thật đau để con nhớ nhưng khi con đến gần nhìn vẻ mặt đáng thương ấy thì cô quên mất mình sẽ làm gì, rồi cứ thích ôm hôn vào cái má phúng phính ấy, thế là cô hết giận ngay...
Gần một năm học trôi qua, con đã gắn bó với lớp, với cô và các bạn... Tuy con siêu quậy như thế nhưng bây giờ đã biết nghe lời cô giáo, đã biết chào hỏi mọi người khi đến lớp và đi học về... thế mới dễ thương chứ. Nhớ lúc trước mỗi lần ăn xong, con nằm lăn ra để bú bình bú hay uống sữa... nhưng giờ con đã có thể tự xúc ăn và tự cầm ly để uống nước hay uống sữa, việc ăn uống của con cô không phải đau đầu khư các bạn trong lớp... ki ki ki ... phải nói là con ăn ngoan, ngủ tốt và vui chơi rất nhiệt tình. Điều này làm cô cảm thấy được an ủi phần nào....
A! Có một điều này ở con mà giờ nghĩ lại cô không nhịn được cười, đó là những ngày đầu con ngồi tiểu tiện một cách vô thức, nhưng khác các bạn là cứ sau hai phút là con lại tè dầm ướt cả quần... có ngày không còn quần để mặc nữa cơ, các cô cứ canh chừng để cho con đi tè nhưng khổ nỗi cứ mỗi lần như thế con lại không tè, thế là cô kéo quần lên và chưa kịp quay lưng đi là ôi thôi... nước chảy nữa rồi. Thế là ngày nào cặp của con cũng đầy ắp quần vì mẹ sợ con không có quần mặc hi hi. Nhưng giờ không còn như thế nữa, Baby của cô đã tự giác đi tè rồi đấy. Thế mới thật đáng khen chứ.
Tuy nhiên, cô vẫn còn they buồn vì con một chút vì cái tật giành đồ chơi rồi đẩy bạn ngã... Cô biết rằng, ai trong các con đều cũng có cái tật đó, nhưng khác nhau là nó xảy ra trong thời điểm nào mà thôi... Cô tin rằng khi con lớn hơn một chút con sẽ nhận ra mình đẩy bạn ngã như thế sẽ không thể nào là một bé ngoan của cô. Hãy cố hơn nữa để trở thành một Baby đáng yêu trong mắt mọi người. Là ngôi sao sáng của mầm non Ngôi Sao Xanh của chúng ta nữa chứ.
Cô của con